mercredi 13 février 2008

Thần dược hoàn tâm


TTCT - Lương y Hàn chỉ ra khỏi nhà khi có bệnh nhân cần cấp cứu. Ông sống khép kín trong ngôi lầu gỗ cổ xưa, cột kèo đã ngả màu gỉ sắt. Các bậc thang lên xuống đều lõm dấu chân. Tập thái cực quyền ở sân sau mỗi sáng, đêm về ông lên sân thượng ngắm trời, sao. Phòng nghiên cứu biệt dược của ông rậm những cây, rễ, cành, hạt, hoa, lá. Cũng rậm những xương, sừng, răng, vẩy... các loại thú rừng, thú nhà, thú nước mặn, nước ngọt.
Ông không giấu nghề, khá nhiều cộng sự. Chế biến thành công vị gì đều công khai công thức nhưng trong giai đoạn khảo nghiệm thì độc lập hoàn toàn. Gian nghiên cứu của ông tuyệt đối không ai được vào trừ bà giúp việc quét tước dọn dẹp, cơm nước hằng ngày.
Nói “các bậc thang lên xuống lõm dấu chân” vì ngôi nhà ấy đã ba đời thừa kế, cũng ba đời kế nghiệp nam dược. Trong khi bào chế các loại thuốc cứu nhân độ thế, các bậc tiền nhân của ông dày công bào chế biệt dược, “di chúc” với nhau ngoại tộc không được tham dự.
Một hôm vào giữa trưa, lương y Hàn đang bào chế, bà giúp việc gõ cửa:
- Thưa thầy, người ta đến... vái lạy từ ngoài cửa, đem theo cả xe đón thầy đi...
Ông ra hiên nhìn xuống. Đúng như bà giúp việc trình. Hai người, một già một trẻ đang quì, nói lời cầu khẩn. Phía sau một chiếc xe chưa tắt máy. Hẳn là có đại sự. Lương y vội vã lên xe.
Bệnh nhân là một bà đứng tuổi, ăn mặc diêm dúa, mắt xanh môi đỏ, hai cổ tay lủng lẳng những vàng vòng, người tái dại, mạch trầm, tim loạn nhịp. Người chồng kể:
- Thưa thầy, bà nhà tôi bị quỵt nợ, gây uất!
Thì ra bệnh nhân hoạt động tài chính ngoài luồng, đi vay để chơi hụi, bị chủ hụi tuyên bố mất khả năng chi trả. Bà chủ cái ở tận Sài Gòn. Làm gì là việc riêng của người ta, thiên chức của thầy thuốc là trị bệnh cứu người. Túi thuốc cấp cứu được bày ra, xoa bóp, uống, ngửi... Bệnh nhân tỉnh rồi mê, sau mê lại tỉnh, lại mê. Bệnh thật mà cứ như giả vờ. Đây là dịp để nghiên cứu một loại bệnh lý mới, lương y Hàn lưu lại đó một hôm.
Hôm sau lương y Hàn về đến nhà, cửa phòng nghiên cứu để mở, bà giúp việc ngồi sẵn bên trong, hai tay ôm thu lu một chiếc túi vải. Ông vừa vào, bà đã quì mọp, lạy như tế sao:
- Trăm lạy ngàn lạy ông lượng thứ khoan dung...
Vị lương y bối rối cực độ. Ông đỡ người giúp việc đứng lên:
- Có việc gì?
- Lạy thầy, lượng thứ khoan dung... Tôi tứ cố vô thân, được hầu hạ thầy, được tiền lương mà tôi dại. Khi thầy sai đi mua sắm, tôi bớt mỗi lần một ít. Tích tiểu thành đa. Tất cả còn nguyên trong chiếc bị này. Nay xin hoàn trả...
Bà giúp việc dốc chiếc bị, đổ ra những mớ tiền lẻ. Trong khi vị lương y nhớ lại:
- Hôm qua tôi đi gấp, hình như chưa kịp dọn dẹp mọi thứ bày trên bàn?
- Dạ phải. Thầy để nguyên các thứ. Tôi chỉ đậy nút các nắp chai lọ.
- Còn cốc nước tôi đậy lên trên cái phễu?
- Dạ. Biết thầy lâu về, tôi tổng vệ sinh. Nhân khát nước, ngại xuống nhà, cốc nước đậy phễu tôi đã uống.
Như người cưỡi mây, vượt gió, lương y Trịnh Quốc Hàn phiêu diêu. Vẫn cứ tưởng còn ngoài tầm tay, vị hoàn tâm bỗng vô tình được thử nghiệm hiệu quả. Trong lúc ông ôm mặt giấu niềm vui lớn bất ngờ đến, bà giúp việc cặm cụi vuốt phẳng những đồng tiền lẻ, mồm không ngừng khai:
- Đi mua trà bảy đồng, tôi khai tám; mua cháo đậu ba đồng, tôi khai bốn; mua... Tất cả đều còn nguyên trong đây. Cứ tưởng dành dụm chút ít cho hậu sự... Xin thầy lượng thứ khoan dung...
- Bà cất hết đi. Lúc nào không giúp tôi nữa, cứ đem về.
* * *
Chồng con bà bị quỵt nợ lại thuê xe đến rước.
- Thưa thầy... chưa ổn định, chưa cắt dứt cơn. Người làm ra của, còn người còn của. Trăm sự nhờ thầy...
Lương y Hàn lại đi thăm bệnh. Bà kia lúc sùi bọt mép, khi nói lảm nhảm, lúc lại đấm hai tay vào ngực đòi... chết! Sau khi sơ cứu, bà ta tỉnh. Lương y bảo:
- Căn bệnh của bà chỉ dứt cơn, chỉ lành hẳn khi đòi đủ nợ.
Bà kia ngồi phắt dậy:
- Được vậy tôi khỏi liền. Đến sáu trăm triệu chứ ít ha? Mà đòi rồi, đòi mãi rồi!
Đây là cơ hội tốt để thử nghiệm lần thứ hai vị thuốc hoàn tâm. Lương y Hàn cũng muốn nhìn thấy tận mắt triệu chứng lâm sàng người thứ hai được thử nghiệm.
- Đòi được hay không tôi không dám hứa trước. Tôi có thể theo bà trong vai trạng sư thông thạo pháp luật, lại là người cho bà vay vốn để chơi hụi, bị giật. May ra...
Bệnh nhân lưỡng lự, sợ tốn kém bao xe, ăn ở, trà nước dọc đường. Lương y Hàn:
- Bà chẳng tốn đồng nào đâu. Tôi chỉ làm phước. Được thì bà nhờ, mọi tốn kém tôi chịu.
- Vậy thì sớm muộn tôi cũng phải vào trỏng...
Bà bị quỵt nợ chủ động chọn giờ tốt ngày tốt, hương khói mù trời, vái lạy tứ phương. Đó là lần đầu tiên lương y Hàn vắng nhà dài ngày đi đường trường. Ông lận lưng một liều hoàn tâm trong như nước cất, không vị, không mùi. Nếu cuộc thử nghiệm hiệu quả, có thể giữ được độ an toàn. Chẳng may có hớ hênh điều gì, với khoảng cách ngàn rưỡi cây số cũng dễ cắt đuôi. Hai người cùng vào Sài Gòn, xuống luôn bùng binh ngã bảy.
Ngôi nhà bà chủ hụi cái rất rộng mà bên trong rỗng tuếch. Có thể đã bị xiết nợ. Lương y Hàn ước chừng bà nặng hơn chín mươi ký, bề ngang ngồi vừa chật chiếc xích lô. Trông thấy chủ nợ, bà nhướng to đôi mắt trâu, hỏi:
- Ai vậy? Ông xã?
- Không, đó là ông chủ cho tôi vay, tôi mời đi theo để ông tin tôi nói thật.
Bà chủ hụi cái đon đả tức thì:
- Thật mà ông! Ông thấy đó, nhà rỗng, những người ở gần xiết không còn cái bát. Đến chiếc chiếu trải mời bà mời ông ngồi cũng không còn. Tui hứa bán được nhà sẽ mời bà vô trả trước chút ít.
Thấy hai người không tỏ ra nặng lời, bà béo càng dịu hơn:
- Khách đến nhà không tiện cứ đứng nói chuyện, xin mời cả hai ra hàng nước.
Hàng nước trên vỉa hè bên cạnh. Trong khi hai bà kia ngoảnh mặt lúc kéo ghế ngồi, lương y nhanh tay cho vào ly nước mấy giọt hoàn tâm. Nhấp được vài ngụm, bà béo rùng mình, thần sắc thay đổi, người tỉnh rụi:
- Nể công ông bà từ xa vào đây, thấy ông bà đều hiền tôi nói thật để ông bà hết lo. Số tiền đó tôi gom mua đất ở Vũng Tàu, hùn hạp mở khách sạn ở Cần Thơ, chung một ít vốn vào công ty dưới Trảng Bom...
Trong lúc bà ta khai vanh vách số tiền chi trong mỗi đầu mối, vị lương y bấm máy tính. Thật kỳ lạ, thần dược hoàn tâm giúp bà kia thông minh hơn chiếc máy tính hạng siêu, bụng dạ nết na như gương sáng. Với một chuỗi hụi, hằng tháng, mười ngày, hằng tuần, hằng ngày gồm chung bảy tỉ sáu mà tính chỉ thiếu hụt có mười hai ngàn.
* * *
Chưa kịp tận hưởng niềm vui chế biến thành công thần dược, chưa kịp nghĩ cách đưa hoàn tâm ra thị trường, trong nhóm nghiên cứu của lương y xuất hiện một vệt mờ. Dược sĩ Cảnh đưa đơn xin cáo lui khiến lương y Hàn bất ngờ.
- Sao vậy? Sao tự nhiên...?
- Thưa thầy, em không muốn vì em mà “hãng” mình mang tiếng, làm mờ tiếng tăm của thầy!
- Anh chưa trả lời câu tôi hỏi, vì sao?
Thì ra dược sĩ Cảnh có một đứa con trai quá hư. Ăn hàng chịu, ký sổ nợ là việc thường ngày. Trong ngăn bàn học của nó mùa nào thức ấy, bắp mới đọng hạt, táo mới già, ổi đang chát... Lớn thêm vài tuổi, nó ôm truyền hình ra chợ, đem Honda của cha đi cầm; xe đạp mua chiếc nào nó bán đứt chiếc đó. Vẫn giáo dục, vẫn nhắc nhở, vẫn đe nẹt và vẫn như nước đổ lá môn, nước chao đầu vịt. Khi mẹ nó làm ở công ty xổ số, lương tháng ba mươi lăm triệu đồng, trạng thái hư của nó chuyển cấp, thành hút hít. Đã có người tốt bụng báo tin, mẹ nó lấp lửng nửa giả vờ ngây thơ, nửa khoe kín của “các ông nói làm sao ấy chớ, mỗi buổi sáng tôi chỉ thí cho nó hai trăm ngàn, tiền đâu nó hút hít?”...
- Sao bây giờ thầy mới nói với tôi.
- Thưa thầy... chuyện nhà của em thầy nghe mất vui. Đã nhiều lần bắt nó kiểm điểm, cam đoan. Bây giờ thì nó đã hết thuốc, chỉ chờ ngày vào trại cải huấn!
Lương y Hàn không muốn con trai người cộng sự đắc lực, dày năm tháng với mình phải rơi vào vòng lao lý, ông bảo:
- Sau giờ làm việc thầy gặp tôi, tôi cho cháu liều thuốc may ra giải được thói hư tật xấu.
Công phu nghiên cứu bào chế trăm năm, ngót ba thế hệ lại đổ vỡ vì lòng nhân ái. Uống liều thuốc, thằng bé như người mù bỗng bừng sáng, như đạo tặc hóa thần đồng. Nó quì mọp trước mặt cha mẹ lạy như tế sao, nước mắt chảy ròng ròng:
- Ngàn lạy vạn lạy cha mẹ, con rõ hết tội lỗi. Từ nay xin chừa, nhất định chừa...
Nó cũng tự động viết đơn tự thú với công an phường, xin được tại ngoại chung thân. Hứa nếu tái phạm chịu mọi hình phạt nặng nhất.
Hóa ra tai vạ đến chỉ vì cái mồm bà mẹ có lương công ty xổ số ba lăm triệu đồng một tháng:
- Hổng biết thầy Hàn cho con tôi uống thứ thuốc gì mà thằng nhỏ khai vanh vách, nói tuồn tuột... Trí nhớ lại tuyệt chiêu... hơn nhiều máy tính, máy ghi dữ liệu... Ai đời, hồi mới bập bẹ nó đạp vào mặt tôi, đến nay nó vẫn nhớ, vẫn xin lỗi... Vậy nên hồn ai nấy giữ nha, chớ có dính tới ông ấy nha! Nhỡ có khi phun hết với ông xã tình nhân nào dai sức thì toi, rồi nhiều cha sẽ không đánh mà khai mọi chuyện tham ô hối lộ...
Thông tin đó loan truyền nhanh và nhân rộng cấp kỳ trong giới bán vé số vốn dày như mạng nhện, tràn ngập từ biển lên ngàn. Khổ nỗi người tử tế có cần chi hoàn tâm, trong khi kẻ chưa tử tế lại được nhân năm nhân mười thông tin về thần dược bởi vô số điện thoại di động, bởi những nối mạng “móc meo”
Thần dược cũng thế mà lên “meo”.
Chưa hết, người sáng chế phát minh vị hoàn tâm còn mắc đọa. Lần này, có vẻ như kịch bản được dàn dựng công phu, hợp bối cảnh.
Vào một đêm mưa gió, điện đèn nhập nhoạng. Nghe tiếng gõ cửa khẩn cấp, lương y Hàn bước ra. Cũng vài người van vái. Cũng có chiếc xe đậu bên đường. Chưa kịp nghe kể bệnh, chưa rõ địa chỉ cần phải đến, vị lương y khả kính bị đám người xúm lại đẩy xuống đường, trong khi chiếc xe đã nổ máy sẵn vọt mạnh đến. Xe và người mất hút trong màn mưa.
Nước mưa láng mặt đường xóa sạch mọi dấu vết.
Người thiện tâm đang truân chuyên.


Truyện ngắn của XUÂN THÔNG

Aucun commentaire: